Chuyện mẹ chồng nàng dâu là câu chuyện muôn thủa. Từ đời này sang đời khác vẫn chưa thể dứt được câu chuyện mẹ chồng nàng dâu. Nguyên nhân là do mẹ chồng hay do nàng dâu? Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh. Tuy nhiên dù gì thì cũng nên xét từ hai phía. Và nhất là người chồng là người đứng giữa mẹ và vợ thì càng nên khôn khéo hơn trong việc giảng hòa và tìm ra nguyên nhân tại sao lại có mâu thuẫn như vậy.
Dưới đây là một câu chuyện của một nàng dâu khi gặp phải sự mâu thuẫn quá lớn trong việc quyết định cuộc sống.
Tết đầu tiên ở nhà chồng, mồng 3 Tết bà gọi lên tầng 3, nơi đặt bàn thờ trong nhà để hỏi riêng con dâu: "Chồng có khỏe không? Mỗi lần ngủ với nhau được bao nhiêu phút?".
Tôi 28 tuổi, làm trong ngành giáo dục, công việc ổn định, được đồng nghiệp và bạn bè quý mến, về chuyên môn tôi đang làm luận án tiến sĩ. Chồng tôi khá tương xứng về công việc, trình độ. Anh cũng đang làm luận án tiến sĩ, cao ráo, dễ nhìn. Chúng tôi yêu nhau 4-5 năm thì kết hôn và giờ đã được gần 5 năm, cả hai yêu nhau và tự nguyện đến với nhau, cuộc sống cũng có lúc sóng gió nhưng chưa khi nào tôi thấy bế tắc như bây giờ. Nguyên nhân vẫn rất muôn thuở, chúng tôi cãi vã chủ yếu do chuyện mẹ chồng thích kiểm soát mọi việc và quá can thiệp vào cuộc sống riêng của vợ chồng tôi.
Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên về ra mắt, mẹ chồng hỏi: Nhà cháu là nhà tầng hay nhà ngói? Mấy tầng? Tôi hơi choáng vì câu hỏi kỹ lưỡng vậy. Giá bà cứ tìm hiểu qua con trai thì tốt hơn. Ngày đầu tiên về làm dâu, bà hỏi cái kiềng đeo cổ mẹ đẻ cho làm của hồi môn mấy chỉ? Dù nhà tôi thuộc dạng khá giả, về kinh tế thậm chí nhỉnh hơn nhà chồng nhưng mẹ chồng luôn cho rằng nhà tôi không thể danh giá như nhà bà bởi bố mẹ chồng đều làm giáo viên, bà còn làm Hiệu phó vài năm, nhà tôi chỉ làm ăn kinh doanh. Cũng may tôi được bố mẹ thương cho gần 2 cây vàng cầm về nhà chồng, chứ không chẳng biết sẽ thế nào.
Tết đầu tiên ở nhà chồng, mồng 3 Tết bà gọi lên tầng 3, nơi đặt bàn thờ trong nhà để hỏi riêng con dâu: "Chồng có khỏe không? Mỗi lần ngủ với nhau được bao nhiêu phút?". Tất nhiên tôi rất khó chịu nhưng vẫn trả lời: "Con không biết vì không so sánh được với ai là khỏe hay không khỏe mẹ ạ". Lúc này là thời điểm chúng tôi cưới nhau được 4 tháng mà chưa có bầu. Khi chồng đi học xa, tôi ở nhà với em gái chồng, trung bình cứ 2 tối thì hoặc là mẹ chồng, hoặc bố chồng gọi điện lên máy bàn để hỏi đại loại hôm nay ăn gì, làm gì, có gì mới không, chủ yếu để xem tôi, một người con dâu xa chồng có ở nhà không.
Tính chất công việc của tôi cũng may chỉ bận vài ngày trong tuần, còn các buổi tối và cuối tuần ở nhà nấu ăn, chat với chồng, thỉnh thoảng cuối tuần sang thăm mẹ đẻ. Khi chồng về thăm tôi dịp Tết, bà bồi bổ nhiều cho chồng, tất nhiên mong chúng tôi sớm có con, xong rồi bà hỏi: Tết về có quan hệ nhiều không? Tôi nói bọn con bận rộn đi lại nhiều nên chỉ buồn ngủ thôi. Nghe xong bà giận ra mặt và nói ý là đã bảo đừng về bên ngoại, sau Tết mồng 5 lên Hà Nội rồi tạt về là được, dù chúng tôi về bên ngoại cách có 50 km và đi về trong đúng ngày 28 Tết, còn ở bên nội từ 29 đến hết mồng 4 Tết.
Phải nói thêm cả nhà chồng đều sợ mẹ chồng, bà kiểm soát từ việc Tết này ăn gì, cây quất xoay hướng nào, đến ăn mặc nói năng của bố chồng, bài phát biểu của bố chồng bà sửa từng chữ. Khi vợ chồng chúng tôi đi mua giường cưới bà đi cùng, thế là chồng tôi đèo bà còn tôi đi xe máy khác. Tết đến bà không cho tôi mừng tuổi cho mọi người vì sợ tôi mừng nhiều, bà đã chuẩn bị phong bao lì xì thay cho cả gia đình 5 người, chúng tôi, ba đứa con đều từ 27 tuổi đến 33 tuổi mà lẽo đẽo theo bố mẹ như tôi của 20 năm về trước lúc 8 tuổi. Mọi việc phải đúng ý bà và không được ai chỉnh lại.
Cứ như vậy, từng việc nhỏ một nhưng nhiều khi tôi rất ức chế vì tất cả sinh hoạt cá nhân cũng bị mẹ chồng để ý và kiểm soát. Mỗi khi lên thăm là bà vào phòng ngủ của tôi lấy cớ quét dọn nhưng để lục lọi. Hôm thì bà bảo sao con nhiều quần áo thế, hôm thì bà lôi vỉ thuốc đặt phụ khoa ra nói con phải đặt à? Hôm bà lại gọi điện hỏi mẹ tôi là thấy trong y bạ ghi con nó bị kinh nguyệt không đều. Cùng là phụ nữ, chắc mọi người hiểu cảm giác bị mẹ chồng can thiệp vào chuyện cá nhân như vậy khó chịu như nào, dù với phụ nữ 90% mắc bệnh phụ khoa là điều dễ hiểu, chỉ có điều bị nặng nhẹ khác nhau.
Thêm nữa, mẹ chồng coi thường nhà tôi vì với bà chỉ làm nhà nước mới xứng tầm. Do tính chất công việc và không hợp nhau nên bố mẹ tôi ở tách riêng nhưng không phải ly dị, Tết nhất giỗ chạp ông bà vẫn cùng làm, cùng chăm sóc chị em tôi. Thỉnh thoảng khi nói chuyện với chồng tôi bà lại nói: Mỗi người một nơi ý mà. Vấn đề là khi con gái bà lấy chồng thì bà đâu dám lên mặt với nhà con rể, cái gì cũng xuýt xoa dĩ hòa vi quý. Nhà con rể biếu chai rượu 250 nghìn bà nâng lên nâng xuống, còn nhà tôi biếu chai rượu 1,3 triệu bà nhìn lướt rồi giả lảng. Chính thái độ đó của mẹ chồng làm chồng tôi từ một người vô tư cũng dần có suy nghĩ như bà.
Chồng tôi được bao bọc từ bé đến 30 tuổi, em chồng đến 26 tuổi vẫn được mẹ bóc cho từng quả nhãn đút vào mồm, nhưng em chồng có chính kiến, nó biết phải trái đúng sai và khi mẹ làm sai nó vẫn nói lại rất công tâm. Chồng tôi không vậy, anh lúc nào cũng năm ừ mười gật, không có tiếng nói trong nhà như em gái. 10 lần vợ chồng tôi cãi nhau đều từ chuyện mẹ chồng, từ kiểm soát thái quá nên giờ chồng tôi hơn 30 tuổi vẫn phụ thuộc.
Lần gần nhất là cách đây 3 hôm, khi chúng tôi nói về chuyện mua một mảnh đất và xây nhà trọ cho sinh viên thuê. Bố mẹ chồng mặt mũi căng thẳng, dù con cái có tiền, dự định làm kinh tế chính đáng nhưng ông bà luôn như vậy, không tin chồng tôi đã lớn, đã trưởng thành để tự quyết. Còn nếu con gái và con rể nói vậy thì ông bà sẽ nói: Hai đứa giỏi ghê, thử làm xem..., với một thái độ rất vui vẻ. Chúng tôi cãi nhau, tôi nói anh xem hơn 30 tuổi mà vẫn phụ thuộc bố mẹ thế này, bao giờ bố mẹ mới để anh tự ra đời và tự quyết. Chồng tôi bị chạm tự ái thì sửng cồ lên và nói rất khó nghe, nhưng câu nói gây tổn thương nhất là: Em mới là người phụ thuộc bố mẹ, em ít được giáo dục nên mới thấy bố mẹ quan tâm là lạ, bố mẹ em không giáo dục em mới thế.
Tôi cảm thấy bị tổn thương vô cùng, gần 30 năm bố mẹ nuôi con ăn học khôn lớn để giờ nhà chồng không coi ra gì, chồng lại xúc phạm như vậy. Đúng là tôi có nói chạm đến tự ái của anh nhưng có phải không có lý do đâu. Nếu anh xúc phạm lại tôi có thể chấp nhận, đằng này lại lôi bố mẹ tôi vào cuộc. Một người chồng mà tôi cứ nghĩ anh vô tư, không so đo chuyện công chức hay kinh doanh, có học thức... thì sẽ nhìn vào thực tế chúng tôi khôn lớn thế nào, tính cách, cư xử ra sao, chứ không phải gia đình buôn bán hay bố mẹ ở xa nhau.
Hiện tại, tôi đã bỏ ra ngoài ở được 3 ngày và đang nghĩ đến việc ly thân. Nếu ly thân 3 tháng mà thấu đáo, tôi sẽ đưa đơn ly dị. Cũng nói thêm chúng tôi ở với nhau được 2 năm trên tổng số 5 năm cưới nhau vì chồng đi học nước ngoài nhưng chưa có con, lý do chồng tôi tinh trùng loãng. Dù vậy, với tôi chuyện anh làm sao không quan trọng, tôi yêu và chấp nhận anh dù có phải nhận con nuôi. Mẹ anh cũng biết nguyên nhân vậy, bà vẫn không tin là do anh, vẫn nói ý với tôi là do phụ nữ phần nhiều. Tôi nghĩ nếu nguyên nhân là do tôi thì chắc chắn bà bắt chồng tôi bỏ vợ để lấy vợ khác lâu rồi.
Tôi đã 28 tuổi, chưa con, bố mẹ chồng can thiệp quá sâu vào cuộc sống hôn nhân, coi thường nhà ngoại, chồng xúc phạm nhà vợ. Nói nghe đơn giản nhưng nếu bạn đọc nào trong hoàn cảnh của tôi sẽ hiểu cảm giác ức chế, bế tắc bao vây, trong khi chồng không thông cảm, bố mẹ chồng xét nét, công việc nghiên cứu nhiều stress, con cái chưa có. Mong các bạn ở ngoài sáng cho tôi lời khuyên nên làm thế nào? Ly thân rồi ly hôn liệu có phải là giải pháp để thoát khỏi mớ bòng bong, bế tắc này không?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét